Khi buồn...
Bạn khóc...
Bạn lấy tay che kín khuôn mặt của mình...
Và bạn nghĩ mình là người buồn nhất, người bất hạnh nhất thế gian...
.........
Tôi đi ra đường...
Thấy những ông cụ, bà cụ già hơn cả ông bà mình cầm cái mũ đi ăn xin.
Thấy những ông cụ, bà cụ lầm lũi đẩy chiếc xe chở hàng qua hết phố này đến phố khác để bán những món đồ chẳng mấy ai mua.
Thấy những người bị cụt chân lết đi bán vé số.
Thấy 2 vợ chồng bị mù dắt nhau đi bán tăm.
Vậy mà người trẻ chúng ta, vì 1 chuyện tình cảm cỏn con thì nghĩ mình là người đau khổ. Vì 1 chút trục trặc trong cuộc sống thì nghĩ mình là kẻ bất hạnh.
.........
Tôi không thích triết lý.
Chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người bất hạnh nhất.
Khi tôi buồn...
Tôi sẽ khóc...
Tôi cũng lấy tay che kín khuôn mặt của mình...
Và sau khi khóc xong...
Mở đôi bàn tay ra...
Tôi vẫn tiếp tục mỉm cười.